Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Chúc mừng 8/3

Eo ơi cái ngày tám tháng ba
Mấy ông lép vế hơn mấy bà
Lau nhà, nấu cơm…nào rửa chén
Đâu còn “phong độ” của “đại ca”

Nhưng cũng nhờ ngày tám tháng ba
Có làm mới thấy thương “người ta”
Cái việc bị xem là nhỏ nhặt
Xem ra khó nuốt nghe mấy cha

Nếu trừ ngày tám tháng ba ra
Còn lại toàn ngày “phụ nam” ta
Kể ra làm đàn ông sướng thiệt
Sống sao cho đáng danh đại ca

Phía sau thành công của chúng ta
Luôn có hình bóng của mấy bà
Đừng có bỏ “cơm” mà mê “phở”
Sao đáng xứng danh là đại ca

Thôi thì nhân ngày tám tháng ba
Trổ tài phục vụ cho mấy bà
Trọn gói từ “A cho đến Z”
Đảm bảo vui lòng chị em ta

Hỡi anh em hảo hớn gần xa
Mong cho ngày này sớm trôi qua
Anh em được phục hồi “nhân phẩm”
Chúng ta lại được làm đại ca

Chúc cho chị em Việt Nam ta
Vừa giỏi việc nước, đảm việc nhà
“Bà mẹ Việt Nam” … thật đúng nghĩa
Để khó khăn nào cũng vượt qua

Chúc cho chị em Việt Nam ta
Chúc từ vòng một đến vòng ba
Đã đẹp lại càng đẹp hơn nữa
Trẻ mãi không già….như Hằng Nga!


Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

Meditation


To meditate, help yourself
To the heaven, not the hell
Day after day, non-stop work
For sure, God will treat you well

Vovi is meditation
It’s not very difficult
Relax yoursefl, out of stress
Take healthy life with more fun

Vovi, It makes you happy
For gentelmen and ladies
Who want to make their life changed?
Please go ahead. It is free

Vovi, eat less but breathe more
Vovi, talk less, action more
Learn how to die before death
Saving your soul that’s life for

Vovi’s to trust in yourself
No one could help but yourself
The way is there..just practises
One day you can righ the bell!

Vovi, empower oneself
Wake up a soul, hoist a sail
Plan future life after death
Fail-to-plan is plan-to-fail

Vovi, not a religion
Method of meditation
For anyone who pracises
To set himself to balance

Nothing forbidden: Vovi
Only one thing: not lazy
Keep improving step by step
Thanks to practising daily

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Vạn pháp môn…

Mang ơn càng nhiều nợ càng nhiều
Tu hành thì chẳng được bao nhiêu
Mang ơn cũng là một cái nợ
Còn nợ, còn sợ sao phiêu diêu

Tu không được nợ bất cứ ai
Thế gian buông một ôm vào hai
Càng tu càng nợ tiến không nổi
Tu thế gọi là “tu lai rai”

Tu đâu phải nhậu mà lai rai
Rủ rê hưởng thụ thị phi hoài
Tu thế là “giải thanh lưu trược”
Tu thế trời phật cũng bó tay

Làm ít xài nhiều nợ chất chồng
Chồng thì mất vợ, vợ mất chồng
Càng tu gia đình càng bất ổn
Tu thế gọi là “tu lông bông”

Lông bông ôm thêm mớ bòng bong
Tự đưa mình vào một cái vòng
Cái vòng sinh lão và bệnh tử
Lại muốn thành phật, chuyện viển vông

Tu phải thực tế và thực tâm
Đừng quá mê tưởng mà dễ lầm
Nói tiếng tu lâu mà không tiến
Tu thế gọi là “tu cà lăm”

Đời cứ cà lăm, đạo phải câm
Câm mồm tu tiến trong âm thầm
Đâu cần múa may ba tấc lưỡi
Tu thế gọi là “tu lầm bầm”

Tu chân có một không có hai
Một đường giải trược lưu thanh hoài
Đúng đường ắt có ngày về đích
Nhận pháp quyết hành không đổi thay

Tu thuyết cũng như tuyết mùa thu
Thích lấy cái miệng ra để hù
Toàn nói cái chuyện mình chưa thấy
Tu thế là “tu lu xu bu”

Kiếp người

Kiếp người cõi tạm quá mong manh
Pháp quí ngộ được bởi duyên lành
Thực hành chánh pháp mau tự cứu
Quyết không quay lại kiếp phù sanh



Valentine


Năm nay nhân lễ tình yêu
Mượn thơ thương tặng vợ yêu vài dòng
Thương em bằng cả tấm lòng
Mười năm tình nghĩa vợ chồng khó phai

Chát chua mặn ngọt đắng cay
Buồn vui lẫn lộn tháng ngày trải qua
Cũng nhờ phước đức mẹ cha
Sóng yên gió lặng chan hòa thương yêu

Vợ chồng chung hướng thuận chiều
An cư lạc nghiệp bớt nhiều lo toan
Gái trai đầy đủ vẹn toàn
Con ngoan trò giỏi vậy còn muốn chi

Duyên lành tái ngộ kỳ ni
Ráng hành mới thấy huyền vi nhiệm mầu
Kỳ ni kỳ chót chạy mau
Ráng tu kẻo trễ chuyến tàu về quê

Lục bình vấn đáp

Lênh đênh kiếp lục bình trôi
Nổi trôi, trôi nổi hỏi rồi về đâu
Đời người ngụp lặn bể dâu
Lặn ngụp, ngụp lặn về đâu hỡi người

Sinh trụ hoại diệt luật trời
Có không,không có đạo trời vô song
Kiếp nầy tội phải đền xong
Quê xưa chốn cũ chờ mong ta về

Bĩ Ngạn bờ giác, bờ mê
Bát Nhã đang đợi ta về nhổ neo
Giang Tân rời bến ta chèo
Tay lèo, tay lái một lèo về quê

Vấn đáp chàng...nàng

Hỏi chàng sao phải quyết tu?
Ta tu để thoát ngục tù thiếp ơi!
Ta xưa vốn ở trên trời
Vì do phạm tội nên trời bắt giam

Bị giam ở tại xác phàm
Quẩn quanh, quanh quẩn biết làm sao ra
Trời Phật nào có bỏ ta
Khoa học huyền bí Di Đà đã ban

Từ nay hết cảnh ly tan
Thiếp chàng giác ngộ phải càng lo tu
Ráng tu hết tội hết tù
Mong ngày đoàn tụ mãn tù thiếp ơi

Mần thơ..thơ mần


Dạo nầy bày đặt mần thơ
Mần thơ bỏ pháp lơ mơ thơ mần
Thi thơ càng phải chuyên cần
Răn đe khuyên dạy lục trần lục căn

Thất tình lục dục bỏ lần
Soi hồn đứng đắn nguyên thần trụ gom
Pháp luân thường chuyển ấp ôm
Lưu thanh khử trược sớm hôm chuyên cần

Định thần tâm dứt chữ trần
Tâm đãnh lễ Phật, đạo phần bớt ngu
Thi thơ nhắc nhở mình tu
Thi thơ chớ phải để hù để khoe

Ăn ngủ


Người tu ăn chẳng cầu no
Ngủ chẳng cầu kỹ chỉ lo cầu ngồi
Đã ngôi chớ có lôi thôi
Bữa không bữa có là coi như huề
Ăn no ngủ kỹ khỏi về
Thở no thiền kỹ ắt về được quê

Tái phạm


Một lần hai lần lại ba lần
Phạm rồi tái phạm tụ hại thân
Thiếu dũng còn tham không dứt khoát
Tu mà không sửa tội ngàn lần

Thiền..tiền


Tham thiền có điển có tiền
Tham tiền mất điển, bỏ thiền liên miên
Tham thiền vừa lại tham tiền
Thiền hoài không tiến càng phiền ưu thêm
Hành thiền mong muốn thành hiền
Càng hành càng tiến an yên đạo đời

Mừng sinh nhật


Chúc cha chúc mẹ tu đạt thanh
Mừng mẹ mừng cha pháp dũng hành
Sinh sinh hóa hóa…đạo trời đất
Nhật nguyện đêm ngày độ chúng sanh

Công cha nghĩa mẹ đạo sinh thành
Núi cao cao ngút tận trời xanh
Biển rộng vô bờ mênh mong quá
Làm con chữ hiếu đạo phải hành

Chúc ba


Chúc Cha thượng lộ bình an
Trên đường về cõi Niết Bàn Tây Phương
Trả xong hết nợ trần dương
Nhẹ nhàn thanh thản trên đường hồi hương

Tiễn linh cữu ba


Một đời tận tụy với vợ, con
Hai chữ phu thê thật vẹn toàn
Cha đã ra đi trong thanh nhẹ
Chữ đời đã trọn, đạo cũng tròn

Truy tầm

Ráng tu mong tìm lại chính mình
Tuổi thơ nghèo khó nhưng lại minh
Lớn lên ôm tình tiền duyên nghiệp
Bao giờ đã tự đánh mất mình

Bảy ba


Chưa tu bảy nổi ba chìm
Tu rồi ba nổi bảy chìm khỏe thân
Luyện tinh luyện khí luyện thần
Thất tình dứt bỏ dục cần tránh xa
Kỳ nầy chết bảy còn ba
Ba nhà hợp nhất theo Cha về nhà

Lý đạo


1/-
Mê đời tạo nghiệp tâm bất yên
Pháp quý được trao phải tu liền
Quyết chí dày công thầm tu tiến
Mở cửa ngục tù cứu hồn thiêng

2/-
Hồn thiêng thọ tội tại xác phàm
Bao kiếp giam cầm chịu chẳng kham
Tâm nguyện truy tầm đường giải thoát
Nguyên lý Di Đà kim chỉ nam

3/
Kim chỉ nam lục tự Di Đà
Chìa khóa vạn năng tự cứu ta
Trì niệm đêm ngày thông chơn lý
Đường về xứ Phật đâu còn xa

4/-
Đâu còn xa đại hội Long Hoa
Từng giây từng phút học nhẫn hòa
Pháp lý chính là phao cấp cứu
Phen nầy phải chết bảy còn ba

5/-
Còn ba vật báo tinh khí thần
Biết dưỡng trong mình cứu được thân
Luyện phép hườn không thông đạo lý
Thoát bể luân trầm của thế nhân

6/-
Thế nhân vạn sự vốn là không
Sinh trụ hoại diệt luân chuyển vòng
Tưởng thật nuôi lòng tham tạo nghiệp
Luân hồi trả nghiệp thật phí công

7/-
Thật phí công một kiếp luân hồi
Đại phước luân hồi không học hỏi
Trăm năm học phí thế là toi
Trường đời ơi: hẹn kiếp sau thôi

8/-
Hẹn kiếp sau thôi muộn lắm rồi
Gấp rút lập công mau chuộc lỗi
Thi rớt trường đời rơi âm phủ
Học bài nặng trược cũng đáng thôi

9/-
Cũng đáng thôi bởi phụ lòng Trời
Nhận pháp không hành tội như chơi
Bán đạo mua đời không ngần ngại
Kinh doanh đạo pháp để kiếm lời

10/-
Kiếm lời sướng quá chẳng thèm tu
Tự thân dẫn lối xuống ngục tù
Thành bại trên đời do Trời định
Tưởng rằng mình giỏi thật là ngu

11/-
Ngu đời học đạo chẳng phải ngu
Bỏ đạo mê đời tự xây tù
Tiền tài danh vọng nơi dương thế
Khi chết mang theo được mấy xu

12/-
Mấy xu cứ mặc kệ mấy xu
Nghèo khó không tiền vẫn cứ tu
Có phước không tầm xu vẫn đến
Trời Phật chưa hề bỏ người tu

13/-
Người tu luôn trụ tâm hướng thượng
Cảm thông trời đất vạn vật thương
Hạ trung hòa thượng tâm khai mở
Từ bi bát ái với tình thương

14/-
Thương người trước hết tự thương mình
Tự tu tự tiến tự mình minh
Ảnh hưởng mọi người cùng tu tiến
Xả thân cầu đạo phải hy sinh

15/-
Sinh ra tay trắng vốn thảnh thơi
Lão kế đa mưu học thói đời
Bệnh trần duyên nghiệp tự chồng chất
Tử sinh sinh tử phải qua đời

16/-
Qua đời rồi tiếp đến đi đâu
Diêm vương kêu án phải xuống hầu
Tội chứng ràng ràng đành nhận lỗi
Kiếp sau xin hứa: không dám đâu

17/-
Dám đâu đâu dám kiếp tái sinh
Thất tình lục dục ma trong mình
Chánh pháp năng hành cảm hóa chúng
Cứu được chính mình cứu chúng sinh

18/-
Chúng sinh chen chúc giữa chợ đời
Tính toán thiệt hơn tạo cơ ngơi
Thiên tai bão lụt trong chớp mắt
Tất cả trở về với biển khơi

19/-
Khơi trong gạn đục pháp huyền vi
Giản đơn nhưng kết quả lạ kỳ
Sức khỏe dồi dào tâm an lạc
Đời đạo song hành tự mình đi

20/-
Đi trong nghịch cảnh chẳng sợ chi
Vấp ngã đúng lên tiếp tục đi
Vượt qua biển khổ là đất Phật
Nghịch cảnh ân sư dìu ta đi

21/-
Đi xuống đi lên chốn trần gian
Chẳng biết đường nào đến Tây Phang
Pháp quí ai quyết tâm hành triển
Tây Phang đãnh lễ Phật dễ dàng

22/-
Dễ dàng nói nhưng làm không dễ
Pháp không hành đạo đành bê trễ
Tham ăn ngủ hành pháp bối bê
Ôm lý thuyết xứ Phật khó về

23/-
Khó về bởi tự mình trói cột
Không hành pháp chỉ hay thề thốt
Gạt Trời Phật quả thật ngu dốt
Tu đội lốt, đạo ngày mai một

24/-
Một đêm hai đêm… lại ba đêm
Ăn no nhậu kỹ…ngủ thật êm
Được thế ma lười càng lấn áp
Tu sao không tiến càng lùi thêm

25/-
Thêm một chút nữa có sao đâu
Ăn no có sức ngồi mới lâu
Có thực mới giựt được đạo chứ
Tham ăn thì thấy, thấy đạo đâu

26/-
Đâu rồi những đêm ngồi thanh tịnh
Cảm thương trời đất, cảm tánh linh
Lâm mê hồn trận, đời động loạn
Không khéo mất luôn thần khí tinh

27/-
Tinh khí thần cộng lại bằng không
Bằng không khi đạo pháp đã thông
Kết quả bằng ba, đạo chưa tiến
Giải toán như vậy có đúng không?

28/-
Không không có có đạo của Trời
Hóa hóa sanh sanh khắp mọi nơi
Càn khôn vũ trụ luôn xoay chuyển
Độ tiến vạn vật tự bao đời

29/-
Bao đời Trời Phật có kể công
Biển yêu tận độ thật mênh mông
Thế gian eo hẹp luôn tính toán
Muốn theo Trời Phật tâm phải không

30/-
Không thực, không sao giựt được đạo
Thực là ngay thẳng không nói xạo
Có sao nói vậy không thêm bớt
Tham “thực” khoái khẩu đạo tào lao

31/-
Lao tâm khổ trí chuyện đói no
Kiếm dư để dành mới đỡ lo
Tiền tài danh vọng tuy đã có
Có rồi sợ mất lại càng lo

32/-
Lo suốt cuộc đời vẫn cứ lo
Ma tham nó giăng bẫy bày trò
Xem thử phần hồn minh hay muội
Đến lúc minh rồi thì hết lo

33/-
Lo thì lo, phải lo cho chánh
Lo hành pháp khử trược lưu thanh
Lo sao cho minh tâm kiến tánh
Lo sao cho thoát kiếp phù sanh

34/-
Phù sanh một kiếp thật là nhanh
Nay sống mai chết rất mong manh
Tu sao cho kiệp chuyến tàu chót
Có đâu mà hẹn kiếp tái sanh

35/-
Sanh ra đã phải khóc chào đời
Mới vào học khổ lệ phải rơi
Từ lúc mới sinh đến khi chết
Chìm trong biển khổ tự mình bơi

36/-
Bơi trong bão táp với phong ba
Cũng nhờ biển khổ mới nhận ra
Bài khổ phải qua để tiến hóa
Bơi qua biển khổ về đến nhà

37/-
Nhà là thân xác tại trần gian
Độc nhất vô nhị của Trời ban
Cho Tiểu linh quang nương học đạo
Đạo tròn hòa với Đại Linh Quang

38/-
Đại Linh Quang tức Đấng Toàn Năng
Đã bao đời nẫy mực cầm cân
Hiện hữu khắp nơi trong vũ trụ
Là chân lý của Thiên Địa Nhân

39/-
Nhân nào quả nấy chạy đi đâu
Lưới Trời lồng lộng ở trên đầu
Trời cao có mắt luật nhân quả
Muốn che mắt Trời? Không có đâu!

40/-
Đâu hỏi tối qua có thiền chăng?
Đáp rằng đánh một giấc thẳng băng
Cứ thế đêm nay giống đêm trước
Mê ngủ bỏ thiền tại ham ăn

41/-
Ăn no bụng to tưởng hay ho
Đến tối ôm gối ngáy khò khò
Ôm lý thiếu hành đành bó gối
Sáng ra nhìn kiếng mặt buồn xo

42/-
Buồn xo vì tội không biết lo
Ôm pháp không hành giữ bo bo
Hẹn tới hẹn lui nuôi lười biếng
Phí của Trời cho, tội thật to

43/-
To thuyền lớn sóng chỉ cực thân
Nhỏ thuyền nhỏ sóng khỏe tinh thần
Càng buông càng bỏ tu càng tiến
Càng ôm càng nặng, tự khổ thân

44/-
Thân người có tránh tu được sao?
Tu trước tu sau chọn cách nào?
Rượu mời, rượu phạt tự chọn lấy
Cứng đầu cứng cổ bị đòn đau

45/-
Bị đòn đau biết tội mình chưa?
Mê đời bỏ đạo tội phải chừa
Đường đạo từ nay chỉ có tiến
Vay pháp phải hành chớ đẩy đưa

46/-
Đẩy đưa hẹn pháp nghiệp chồng thêm
Dũng chí hành đi nghiệp giải êm
Không hành sao giải, tu sao tiến
Trời Phật luôn chấm điểm hằng đêm

47/-
Đêm đêm kiếm“tiền” chẳng bao nhiêu
Ban ngày tiêu phí lại quá nhiều
Cho nên vốn thiếu lại càng thiếu
Thiếu “tiền” nên nhìn mặt buồn hiu

48/-
Buồn hiu vì nghèo mắc cái eo
Vượt biền băng đèo vẫn cứ nghèo
Khổ quá có ai cứu tôi với
Giải thoát kiếp người tôi quyết theo

49/-
 Theo tôi mà học cách làm “giàu”
Ba chiêu huyền bí, hiệu quả cao
Công phu luyện phép rồi sẽ thấy
Có ngày xuất cảnh thăm “Tây” Tàu

Ráng tu


Trời Phật luôn luôn ở bên ta
Tha thứ thương yêu và độ tha
Cha Mẹ nỡ nào bỏ con cái
Ráng tu không phụ lòng Mẹ Cha

Chay mặn


Tre cong năng uốn thành ngay
Nóng lòng uốn gấp gãy hai tức thời
Dục tốc bất đạt chẳng chơi
Chuyện tu đâu dễ nhất thời sửa ngay

Trời Phật không chấp mặn chay
Thực hành đúng pháp tánh thay đổi lần
Miễn là cố gắng chuyên cần
Từ từ bõ mặn, dần dần thích chay!

Ăn chay mà tánh chẳng ngay
Hành không đúng pháp tu hoài chẳng xong
Còn mê mới chấp đục trong
Phật Trời nào có hẹp lòng từ bi


Đại duyên ngộ pháp huyền vi
Khoa học huyền bí kỳ ni phổ truyền
Cơ Trời chuyển biến liền liền
Ráng tu mới kịp lên thuyền về Quê.














Đầu tư...từ đâu?


Biết tu mới hợp thời
Làm việc cho ông Trời
Một việc cho tất cả
Đại sự chứ chẳng chơi

Ráng tu tạo cơ ngơi
Tương lai khi lìa đời
Cơ ngơi đã có sẵn
Thiên quốc hưởng đời đời

Bệnh


Bệnh thật là bệnh do tánh sanh
Kết quả của nhân xấu tạo thành
Cái gọi là nhân nào quả nấy
Giải trừ tánh xấu bệnh mới lành

Ấn chứng


Ấn chứng Trời cho để khuyến tu
Tự cho mình giỏi thiệt là ngu
Tu chơn không cóng cao ngạo mạn
Chỉ lo câm miệng dốc lòng tu

Ngộ


Kiếp người hỏi sống được bao lâu
Tình tiền duyên nghiệp giữ được đâu
Sinh ra trắng tay, chết tay trắng
Thế gian phải giữ đạo làm đầu

Đời người thấm thoát qua thật nhanh
Suốt đời bận rộn với lợi danh
Tự mình đánh mất luôn phật tánh
Uổng cho một kiếp đạo chưa hành

Mất đời mất đạo sạch sành sanh
Phí công bao kiếp được tái sanh
Cơ hôi làm người đâu phải dễ
Bảy ức niên kia thiệt không đành

Tung hoành ngang dọc khắp thế gian
Gối mỏi chân mòn mới thở than
Giang hồ hiểm ác đời toàn giả
Rửa tay gác kiếm quyết bế quan

Quay vào tự khám phá kho tàng
Thân châu pháp ngọc quyết luyện đan
Cửa Phật thênh thang mừng hảo hán
Cùng vui tu hưởng tính tình tang

Hiếu


Cha mẹ nuôi con chẳng nhọc công
Con nuôi cha mẹ tính từng đồng
Lúc sống không lo chờ đến chết
Trống kèn inh ỏi cũng như không

Không..Có


Không có trong có chắc có không?
Không có trong không chẳng phải không?!
Có có trong có không chắc có?!
Có có trong không có chắc không?

Trường đời

Ngày nào ngày nấy cũng học bài
Bài nào bài nấy cũng rất hay
Nặng nhẹ tùy duyên không biết trước
Trời cho cơ hội để sửa sai

Một ngày hai ngày lại ba ngày
Nhiều bài trông dễ làm cứ sai
Lục căn lục trần thiệt rắn mắc
Hãy cùng tu tiến nào một hai

Một năm hai năm lại ba năm
Bài nặng học hoài vẫn tối tăm
Có lẽ phải học trong suốt kiếp
Cố lên phải cố sửa lỗi lầm

Khóc Cha


Không…không thể! Đây chỉ là ác mộng
Cha vẫn còn đang sống phải không Cha
Chúng con xin, xin Cha phải hứa là
Sẽ sống mãi với chúng con Cha nhé

Nhưng có lẽ Cha không hề nghe thấy
Cha đã ngủ và sẽ không thức dậy
Con cố nín nhưng nước mắt cứ chảy
Bởi biết rằng từ đây mãi mất Cha



Mẹ thổn thức trách sao Cha kỳ quá
Nở ra đi bõ Mẹ lại một mình
Cha lặng thinh như không thể trần tình
Chuyện sinh tử là do Trời quyết định

Nở lòng nào Cha bõ mẹ một mình
Con thành kính đưa Cha vào linh cữu
Xin Chí Tôn và Diêu Trì Kim Mẫu
Cho hồn Cha được tịnh độ siêu thăng

Tình tiền duyên nghiệp


Tình đời đổi trắng thay đen
Tiền tài danh lợi bon chen chốn trần
Duyên tình trói buộc ái ân
Nghiệp đời gánh lấy tâm thân khổ hoài

Tình trời tận độ chúng sinh
Tiền trời vốn có trong tinh khí thần
Duyên trời ngộ pháp cứu thân
Nghiệp trời vui nhận cứu thân độ đời


* Ngu*



Tôi nợ chính tôi một chữ TU
Tu là phương pháp thoát ngục tù
Thân xác là tạm, hồn vĩnh cữu
Biết pháp không hành thiệt là ngu !

Thế gian ai thích làm thằng ngu ?
Ngu đời học đạo có nên ngu ?
Đêm nào cũng ngu nên không ngũ ?
Càng ngu càng thích, thiệt là ngu ?




Thế gian tôi học làm thằng ngu
Học câm học điếc thử tâm tu
Nhắm mắt học mù học cách chết
Trường đời tốt nghiệp Phật đền bù

Đại trí muốn làm phải học ngu
Đại bi như câm điếc đui mù
Đại dũng học chết truớc khi chết
Luyện đủ tam liều nhận bằng tu


Ngẫm nghỉ

1-
Bỗng giật mình, sao tôi quá nhiều tội!
Tự bao giờ tôi lạc lối lầm đường ?
Phải làm sao để lấy công chuộc lỗi?
Có phải tu, tu chính là cơ hội ?

2-
Có quá nhiều lý do để phải tu
Tu là sửa để tự thoát ngục tù
Cách duy nhất dẫn đến ngày đoàn tụ
Đường nào rồi cũng dẫn đến đường tu

3-
Với bản thân tôi chưa tìm được tôi
Hồn vẫn bị cầm giam nơi khám tối
Biết bao giờ Hồn Vía được tương hội!
Biết bao giờ tôi tìm được chính tôi!

4-
Với cha mẹ tôi là con bất hiếu
Thái Sơn kia tôi đắp được bao nhiêu?
Thái Bình nọ tôi nợ cả biển yêu
Ơn nghĩa ấy tự hỏi mình đã hiểu

5-
Với vợ con tôi chưa là nghiêm phụ
Phận phụ tử tự hỏi xem đã đủ
Nghĩa phu thê tôi chưa thể đắp bù
Liệu đã tròn được hai chữ phụ phu

6-
Với mọi người còn mê chấp thi phi
Chịu tha thứ, thương yêu được mấy khi?
Chưa thực tâm, nhịn nhục trong hoan hỉ
Hạnh người tu chưa làm được điều gì

7-
Người nói tu nhưng vẫn thích tranh cãi
Mang tiếng thiền nhưng bữa đực bữa cái
Gặp nghịch cảnh muốn quay đầu bõ chạy
Bài học dũng phải học đi học lại

8-
Miệng nói tu nhưng tánh nào tật nấy
Thiếu thực hành nên tu hoài vẫn vậy
Hô hào tu nhưng cứ làm điều bậy
Tu nói dễ nhưng hành rồi mới thấy
   
9-
Là người tu nhưng tấm lòng chưa mở
Gặp chuyện gì cũng khen chê hay dở
Mới bõ lỡ bài học Thượng Đế cho
Bởi muôn thuở chân lý vốn tròn vo

10-
Tắm thân xác nhưng tâm chưa được rửa
Ăn mỗi bữa nhưng tâm vẫn không no
Ngáy kho kho nhưng tâm luôn thao thức
Lo bên ngoài quên tâm thức bên trong

11-
Đạo với đời cũng như hình với bóng
Muốn trốn đời lo đạo cũng không xong
Đời thiếu đạo cứ lẩn quẩn lòng vòng
Đời với đạo phải thực hành song song

12-
Giờ của đời lại muốn lo chuyện đạo
Giờ luyện đạo, ngồi sạo sạo lo đời
Thật xấu hổ tu theo kiểu dở hơi
Đạo lẫn đời dễ mất trắng như chơi

13-
Trước khi sinh, chẵng cha mẹ nào hỏi
Thử hỏi rằng ngươi muốn làm con ta
Vậy tội hồn đã bị buộc sinh ra
Theo duyên nghiệp luật luôn hồi tiến hoá

14-
Không muốn già nhưng rồi ai cũng lão
Rất sợ bệnh nhưng ai nào tránh khỏi
Thần dược nào qua được luật tử sinh
Tất cả nằm trong luật định thiên đình

15-
Chưa muốn chết nhưng thình lình lại chết
Chết về đâu hay chết xong là hết?
Chỉ là hết một khoá học thế gian
Trong tiến trình Hồn về với Thiên đàng

16-
Tội chồng chất ôi kể sao cho hết
Nợ thế gian bao nhiêu kiếp chất chồng
Ráng một lòng lo công phu luyện đạo
Mau hoá giải kịp bắt tàu về Quê

17-
Tu thì tu nhưng thật chưa buông bỏ
Lớn hoá nhỏ và nhỏ hoá thành không
Tu thì tu nhưng vẫn chưa trống lòng
Miệng nói tu tâm chưa tu là thế

Lo

Tôi biết thân tôi chẳng ra gì
Ráng tự sửa mình mong kịp thi
Đầu tư một kiếp cho mãi mãi
Chờ ngày đắc quả nhận lì xì

Sinh ra tay trắng, chết trắng tay
Chết rồi ai nấy cũng như ai
Cớ sao đâm đầu mang nghiệp nặng
Âm trì địa ngu, thiệt buồn thay!

Mổi ngày tìm thấy một lý do
Rằng đời là tạm tại sao lo?
Rằng cái đáng lo là đạo pháp
Lo như thế đấy mới thật lo

Mê lo việc nhỏ quên việc to
Mình lo hay để Trời Phật lo
Đời chỉ là phụ đạo mới chính
Mượn đời lo đạo mới thật lo

Đỏ đời đen đạo chẳng hay ho
Đen đời đỏ đạo vẫn lời to
Lỗ đời lời đạo cầu cho lỗ!
Lo cho vĩnh cữu mới thật lo

Chuyện đáng phải lo chẳng thèm lo
Chuyện chẳng cần lo lại ham lo
Lo để thêm lo để sợ mất
Lo mà không lo mới thật lo

Lo tranh lo chấp mới so đo
Lo chuyện hơn thua mới trễ đò
Bỉ Ngạn nhược xuôi với mê giác
Lo về bến giác mới thật lo

Cả một kiếp lo chuyện đói no
Chết rồi xác về với bụi tro
Nhưng hồn vẫn tiếp tục tiến hoá
Vậy lo cái chi mới thật lo?

Thế gian ngàn lẻ một cái lo
Lo suốt cuộc đới vẫn phải lo
Biết lo một cái cho tất cả
Lo cho đạo tròn mới thật lo

Thân xác là vốn Trời Phật cho
Ăn chơi phá sản lỗ ai lo
Vay pháp luyện đạo tích góp lãi
Đời đời hạnh phúc không cần lo

Tự nhủ

1-Nhịn

Nhịn từ nhà nhịn ra ngoài phố
Mong thức tâm tiến độ đối phương
Nhịn nhục, tha thứ yêu thương
Học Bi Trí Dũng trên đường về quê

2-Nghịch cảnh

Nhờ nghịch cảnh cho ta bài học
Như ngọc kia muốn đẹp phải mài
Thức tâm tu sửa hoài hoài
Làm bài tích điểm chờ ngày đỗ khoa

Gặp nghịch cảnh quay đầu bỏ chạy
Là xem như đại bại, trắng tay
Người tu chấp nhận học bài
Có công mài sắc có ngày nên kim

3-Nhân quả

Nhân không tốt quả tồi phải nhận
Không oán thân trách hận Phật Trời
Công phu giải hết nghiệp đời
Nhân lành quả tốt Phật Trời thưởng ban

Bởi tiền kiếp nhờ tu tạo phước
Nên kiếp nầy mới được thới lai
Tu tâm tích đức hưởng hoài
Quên tu hết phước đoạ đày âm ty

Người có phước làm chơi ăn thiệt
Thiếu phước phần làm thiệt ăn chơi
Luật Trời đâu có giỡn chơi
Cầm cân nẩy mực bao đời xử phân

4-Thương yêu

Hãy thương yêu người không may mắn
Duyên không lành nghiệp nặng phải mang
Làm gương cho cả thế gian
Thức tâm tu sửa tránh mang nghiệp đày

Hên-Xui

Làm chơi ăn thiệt, thiệt bất công!?
Tui cực hoàn khổ, tức cành hông!
Thế nào gọi là luật nhân quả?
Nếu ai là tui có bực không?

Ý anh thế gian có hên xui
Trách trời có mắt cũng như đui
Nghĩa là không có luật nhân quả
Trời cao có mắt, chỉ mình đui!

Chẳng có việc gì gọi là hên
Gieo đức thì gặt phước bề trên
Tất cả nằm trong luật nhân quả
Hành thiền tích đức tiếp tục hên

Cái gọi là hên chắc đã hên
Hên mới dễ khiến người ta quên
Hên quá hoá quên nhân và quả
Xài mà không tạo sẽ hết hên

Sự đời đâu phải tự nhiên xui
Gieo gió gặt bão nên mới xui
Tất cả nằm trong luật nhân quả
Không tu đã xui lại càng xui

Cái gọi la xui chẳng phải xui
Cũng như lửa đỏ để rèn trui
Xui tận cùng xui, thức tâm đạo
Hành thiền giải nghiệp sẽ hết xui

Nhân quả có nhân quả nhãn tiền
Nhân nào quả nấy sẽ thấy liền
Nhân quả vị lai và quá khứ
Phần hồn luân hồi trả nghiệp duyên

Với tui Trời Phật quá công bằng
Con cái đứa nào cũng có phần
Còn mở trường đời để đào tạo
Chịu “học” chịu “mần” mới có ăn

Có thân có pháp có vốn Trời
Thân là vốn tạm lo việc đời
Pháp là vốn quý cho việc đạo
Đời đạo biết “mần” chắc chắn “lời”

Có thân có pháp chẳng biết  tu
Phung phí vốn Trời thiệt quá ngu
Không biết khéo “mần” là “lỗ” chắc
Trầm luân cho đến khi biết tu

Đứa con khuyết tật

Bao năm nhẫn nhục phục vụ đời
Nhòng nhọng vẫn cứ chạy khắp nơi
Thành thị nông thôn đều có mặt
Không hề than vãn dù nữa lời

Nguyện được đóng góp trong âm thầm
Giải nắng dầm mưa theo tháng năm
Bất chấp gió sương hay bão tố
Dù đêm hay ngày vẫn tận tâm

Xưa nay chưa hề có tị ghanh
Thương yêu, giao kết sống an lành
Chấp nhận cho người đời uốn nắn
Cũng không màn đến chuyện tử sanh

Màn trời chiếu đất vẫn thảnh than
Lặng lẽ hy sinh cho thế gian
Ngửa mặt lên trời không hỗ thẹn
Sống đời bình dị nhưng hiên ngang

Sinh ra khuyết tật vẫn tự tin
Không dể cho người đời dị khinh
Vượt suối băng đèo xuyên biên giới
Năm châu bốn biển kết nghĩa tình

Bao nhiêu nặng nhọc của thế gian
Làm thân cửu vạn phải đảm đang
Để mặt cho người đời dày xéo
Vui xin trả nghiệp không trách than

Đi đi lại lại bao kiếp người
Tuổi già nhưng nào dám biếng lười
Ghẻ lở trị xong, lại cống hiến
Hành trình phục vụ cho loài người

Là tia hy vọng cho những ai
Lặng ngụp trong đau khổ tháng ngày
Giúp họ mở ra cuộc sống mới
Vui lây vì họ được thới lai

Đưa biết bao người đến vinh quang
Công danh sự nghiệp lại rỡ ràng
Để họ đắm chìm trong danh vọng
Thọ tội âm ty lệ hai hàng

Đôi khi thở dài tiếng hỡi ôi
Hạnh phúc hay đau khổ cũng tôi
Bởi tôi chính là người dẫn lối
Trách nhiệm nặng nề quá đi thôi

Cái phận như tôi có ai thương
Không cha không mẹ phải tha phương
Bẩm sinh là đứa con khuyết tật
Người đời hay gọi là CON ĐƯỜNG!