Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Vạn pháp môn…

Mang ơn càng nhiều nợ càng nhiều
Tu hành thì chẳng được bao nhiêu
Mang ơn cũng là một cái nợ
Còn nợ, còn sợ sao phiêu diêu

Tu không được nợ bất cứ ai
Thế gian buông một ôm vào hai
Càng tu càng nợ tiến không nổi
Tu thế gọi là “tu lai rai”

Tu đâu phải nhậu mà lai rai
Rủ rê hưởng thụ thị phi hoài
Tu thế là “giải thanh lưu trược”
Tu thế trời phật cũng bó tay

Làm ít xài nhiều nợ chất chồng
Chồng thì mất vợ, vợ mất chồng
Càng tu gia đình càng bất ổn
Tu thế gọi là “tu lông bông”

Lông bông ôm thêm mớ bòng bong
Tự đưa mình vào một cái vòng
Cái vòng sinh lão và bệnh tử
Lại muốn thành phật, chuyện viển vông

Tu phải thực tế và thực tâm
Đừng quá mê tưởng mà dễ lầm
Nói tiếng tu lâu mà không tiến
Tu thế gọi là “tu cà lăm”

Đời cứ cà lăm, đạo phải câm
Câm mồm tu tiến trong âm thầm
Đâu cần múa may ba tấc lưỡi
Tu thế gọi là “tu lầm bầm”

Tu chân có một không có hai
Một đường giải trược lưu thanh hoài
Đúng đường ắt có ngày về đích
Nhận pháp quyết hành không đổi thay

Tu thuyết cũng như tuyết mùa thu
Thích lấy cái miệng ra để hù
Toàn nói cái chuyện mình chưa thấy
Tu thế là “tu lu xu bu”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét