Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Tu hành

Tu chơn chắc chắn phải có hành
Tu bằng cái miệng tu lanh chanh
Hành đây tức là hành chánh pháp
Tu mà không hành, là tự hành!

Tu là tầm đạo, tầm con đường
Đường chưa ai đi chưa phải đường
Đạo chưa có hành đạo chưa đắc
Có đi tự nhiên đã có đường

Tu hành như chạy ma-ra-tông
Đường dài ăn thua phải bền lòng
Đã chạy phải chạy cho tới đích
Nửa đường bỏ cuộc uỗng công không

Tu là cuộc cách mạng bản thân
Tìm đường giải phóng tham với sân
Với si hỷ nộ ái ố dục
Đất nước thái bình, hỡi thần dân!

Tu là nhắm mắt tự soi gương
Soi rọi chính mình, nào đối phương
Tự nhận ra điều xấu và tốt
Xấu thì sửa đổi, tốt khuếch trương

Tu là lấy ngắn để nuôi dài
Đời đạo song hành chẳng nợ ai
Đời-đạo vía-hồn cùng nương tiến
Thân ta chưa độ, độ được ai

Tu giúp cho ta, nào cho ai
Tự tu tự tiến, nhờ được ai
Trời Phật giúp người biết tự giúp
Ta tu cho ta, chớ cho ai

Tu là tự dọn rác bên trong
Phát hoang, đốt sạch mớ bòng bong
Tự đốt trước khi bị phát hoả
Lửa ma dập tắt tâm mới không

Tu là nói một không nói hai
Thành thật chính mình, không dối ai
Nói ngoa sao qua được nói thật
Bởi chân lý chẳng đúng, chẳng sai!

Tu thì cứ tu nghèo chẳng sao
Kim cương bên trong mặc sức đào
Thanh điển Trời Đất lo mà hưởng
Biết được chính mình mới thật giàu

Tu chỉ cần một cần chi hơn
Một đường hành pháp khổ không sờn
Một đường hướng thượng trì niệm Phật
Liên hệ Trời Đất học đạo chơn

Tu cũng phải học bác nông dân
Tưới tiêu chăm bón rất chuyên cần
Nhẫn nại chờ ngày cây ra trái
Tu là quá trình, chớ hẹn lần

Người tu có giống như thợ rèn?
Phì phò thổi lửa đốt một phen
Nóng lên uốn nắn cắt mài giũa
Thợ rèn xem ra hay à nghen

Gang sắt phế liệu nhờ ô-xy
Đốt nóng để loại tạp chất đi
Thép đã được tôi luyện thế đấy
Luyện đạo xem ra có khác chi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét